"Ta đã cùng nương con nói xong rồi, con không cần đi gặp nàng, miễn cho nàng càng khó chịu hơn, cứ trực tiếp đi thôi."
"Đi thôi."
"Gia gia ở nhà chuẩn bị kỹ càng tiệc ăn mừng."
Cố lão gia tử nhe răng cười một tiếng, lộ ra vẻ tùy ý.
"Vâng."
Cố Cẩm Niên không nhiều lời, hắn quay người rời đi, quả thật không có bất kỳ dây dưa dài dòng nào.
Việc này càng thêm chắc chắn suy nghĩ ở trong lòng lão gia tử.
Sau khi Cố Cẩm Niên rời đi, hốc mắt Cố lão gia tử nhịn không được hồng nhuận, lẩm bẩm một vài lời.
"Đứa nhỏ này cũng không thèm quay đầu lại."
"Nhưng mà không quay lại cũng tốt."
"Cũng đừng ném quá nhiều đau khổ."
Lão gia tử vẫn rất đau lòng, mà bên trong môn đình, một mỹ phụ trung niên cũng đang lẳng lặng mà nhìn Cố Cẩm Niên rời đi.
Là mẫu thân của Cố Cẩm Niên, mặc dù lão gia tử bàn giao mấy lần nhưng bà ấy vẫn không nhịn được đi ra đây vụng trộm thăm hỏi Cố Cẩm Niên. Chỉ là bà ấy vẫn chưa hề đi ra. Bà ấy biết rõ làm như vậy ngược lại sẽ khiến Cố Cẩm Niên sinh ra càng nhiều ràng buộc, cũng không phải là đang trợ giúp Cố Cẩm Niên.
Cố Cẩm Niên rời đi.
Nhưng hắn cũng không biến mất ở kinh đô Đại Hạ, mà đi đến khu phố hướng Tây Bắc.
Ước chừng một canh giờ.
Một nơi bên ngoài thư trai.
Thân ảnh Cố Cẩm Niên chậm rãi xuất hiện.
Đây là Văn Tâm thư trai.
Năm ngoái bởi vì Cố Cẩm Niên thành Thánh, địa vị của Văn Tâm thư trai đã không kém gì thư viện Đại Hạ. Dù sao Văn Tâm thư trai dùng danh hiệu của Cố Cẩm Niên đã đủ hấp dẫn vô số người đọc sách tới đây.
Toàn bộ kinh đô Đại Hạ có không biết bao nhiêu quyền quý muốn để hậu nhân nhà mình đến Văn Tâm thư trai.
Muốn vào học ít nhất cũng là Vương gia.
Bằng không sẽ không có tư cách đi vào.
Chỉ là bởi vì đại thế băng diệt, Văn Tâm thư trai cũng vắng lạnh rất nhiều. Dù sao ba năm trôi qua đại thế đều bị diệt, có mấy người còn tâm tư đọc sách?
Mà Cố Cẩm Niên đến, kinh động thị vệ gác cửa thư trai. Dưới đôi mắt bình tĩnh của Cố Cẩm Niên những thị vệ này không dám lộ ra biểu cảm gì nhưng trong ánh mắt đã tràn đầy kích động.
Chuyện này rất bình thường, dù sao bây giờ Cố Cẩm Niên chính là người đệ nhất thiên hạ, trong mắt thế nhân thậm chí vượt qua cả Thiên Đạo.
"Ta chỉ trở lại chốn cũ, không cần phải kinh động đến người khác."
Lưu lại câu nói này, Cố Cẩm Niên một mình đi vào bên trong Văn Tâm thư trai, hắn đi tới bên cạnh bờ ao, tất cả mọi thứ có lẽ đều là bắt đầu từ nơi này.
Bên cạnh ao của Văn Tâm thư trai, tuyết lớn bao trùm, đã sớm kết thành một tầng băng thật dày, đứng ở đây, Cố Cẩm Niên lẳng lặng đợi nửa canh giờ, cuối cùng cũng rời đi.
Thật sự là hắn không làm kinh động bất kỳ kẻ nào nhưng trong thư trai có phu tử biết được Cố Cẩm Niên đến đây cũng muốn tiến lên gặp một lần, cuối cùng bởi vì nội tâm kính sợ cùng với bị người ngăn cản, cho nên không có chuyện gì khác xảy ra.
Sau khi rời khỏi Văn Tâm thư trai, Cố Cẩm Niên đi một chuyến đến phủ của Dương Khai. Hắn muốn nhìn thấy Dương Hàn Nhu một lần nữa.
Đã nhiều năm chưa từng thấy qua, Dương Hàn Nhu đã từ thiếu nữ non nớt lúc trước trở nên thành thục hơn rất nhiều. Nàng vẫn chưa hôn phối, theo lý thuyết thì ở nơi này với tuổi tác như thế đã phải gả ra ngoài.
Lúc gặp lại, Dương Hàn Nhu có chút thất kinh, dường như không nghĩ tới sẽ gặp được Cố Cẩm Niên.
Nàng trốn vào trong khuê phòng, không dám ra gặp.
Thấy cảnh này, Cố Cẩm Niên không khỏi cười một tiếng nhưng mà hắn không cùng Dương Hàn Nhu nói cái gì, mà chỉ cùng Dương Khai nói đơn giản mấy câu.
Không hề ở lại quá lâu.
Cố Cẩm Niên đã muốn rời đi, nhưng lúc ly biệt, Cố Cẩm Niên vẫn đi tới bên ngoài khuê phòng của Dương Hàn Nhu.
"Hàn Nhu muội muội, ca ca ta phải đi rồi, thật sự không muốn cáo biệt sao?"
Ngữ khí của Cố Cẩm Niên rất nhẹ nhàng, thậm chí mang theo vài phần trêu ghẹo hỏi thăm Dương Hàn Nhu.
Nghe nói như thế, trong khuê phòng không hề có động tĩnh gì.
"Vậy ta đi đây."
Cố Cẩm Niên không nói nhiều, sắc mặt hắn bình tĩnh, quay người rời đi.
Chẳng qua là khi Cố Cẩm Niên vừa mới quay người, âm thanh cửa phòng mở ra vang lên, rất nhanh giọng của Dương Hàn Nhu cũng vang lên.
"Phải bình an trở về."
Sắc mặt nàng có chút đỏ lên, cũng hơi có vẻ gấp rút, rõ ràng có rất nhiều lời muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ có thể nói ra một câu như vậy.
"Được."
Cố Cẩm Niên lộ ra nụ cười, không hề quay đầu, chỉ hơi phất phất tay.
Rời khỏi Dương phủ.
Cố Cẩm Niên đi thẳng đến hoàng cung.
Ở trong điện Dưỡng Tâm.
Vĩnh Thịnh Đại Đế đang xem tấu chương, cũng vào lúc này, giọng của Cố Cẩm Niên bỗng nhiên vang lên khiến ông ấy king ngạc đến nhảy dựng lên.
"Lão cữu, vì sao mỗi ngày vẫn nhìn tấu chương vậy, không thể cho người trẻ tuổi chút cơ hội sao?"
"Thái tử chờ vị trí này của ngài đã bao nhiêu năm rồi đấy."
"Thiên hạ này sao có thể có người làm Thái tử sáu mươi năm?"
Theo thanh âm này rơi xuống, Vĩnh Thịnh Đại Đế thở ra một hơi.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo